Hương Tranh trong một ngàyđen đủi đã đánh lại lão chủ háo sắc, thất nghiệp quay về nhà, trên đường về cô chọc giận nhầm con chó điên,bị nó đuổi cho thừa sống thiếu chết,để tự cứu mình cô đành hi sinh người thanh niên cô gặp trên đường, anh ta là Sở Trung Thiên, khiến con chó cẳn hỏng chiếc áo hàng độc của anh ta, anh ta quyết trả thù Hương Tranh.
Hương Tranh thất nghiệp, không biết làm gì, mở “Dịch vụ cho thuê bạn gái”, ngày đi phát tờ rơi quảng cáo, gặpphải Trung Thiên, bị anh ta lừa ký hợp đồng làm bạn gái thuê của anh ta trong vòng 1năm. Trung Thiên bắt Hương Tranh đi học ở “trường đào tạo cô dâu quý tộc”, tại đây Hương Tranh gặp và yêu anh chàng ở ẩn trong rừng phong Sở Tu Phàm- con trai của Sở Nhân Vũ. Sở Nhân Vũlà em nuôi của cha Sở Trung Thiên, vì muốn chiếm gia tài đã lập mưu giết anh, may mà mẹ con Trung Thiên chạy thoát. Sau 20 năm ông ta phát hiện mẹ con Sở phu nhân chạy thoát, đang ráo riết theo dõi họ.
Bị Sở Tu Phàm từ chối, Sở Trung Thiên ép thực hiện hợp đồng, dần dần Hương Tranh và Sở Trung Thiên tình giả thành thật. Hai người đang yêu say đắm thì bịDiệp Luyến Hoàn là bạn gái cũcủa Trung Thiên gièm pha vớiSở phu nhân. Sở phu nhân nóisựthật, Trung Thiên cần lấy Luyến Hoàn, dựa vào thanh thế gia đình cô ấy mà chống lại Sở Nhân Vũ. Sở Trung Thiên vì sợ liên lụy đến Hương Tranh nên lấy cớ chiatay cô. Hương Tranh biết chuyện do Luyến Hoàn nói, đãtự tìm đến cầu cứu Sở Tu Phàm, nhờ đó cô lọt vào nhà họ Sở làm giúp việc, định bụng tiếp cận khuyên giải SởNhân Vũ, bị lộ cô bị Nhân Vũra lệnh giết chết, Tu Phàm muốn cứu cô, định dùng cái chết của mình ép cha, Nhân Vũ thấy con trai vậy mới bị lên cơn đau tim chết.
Hai năm sau Hương Tranh, Trung Thiên, Tu Phàm giữa họ sẽ có kết cục thế nào? Nhân duyên, số phận, hận thù sẽ có một câu trả lời trọnvẹn khi bạn gấp cuốn sách lại.Họavô đơn chí
“Hương Tranh, Tổng giám đốc cho gọicô.”
Tiếng đồng nghiệp Mạt Tiểu Kinh vang lênbên cạnh. Hương Tranh đang đánh máyvội ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi lại Mạt Tiểu Kinh: “Tổng giám đốc ư?”. Mộtngười bận trăm công nghìn việc như Tổng giám đốc sao lại cho gọi một nhân viên quènnhư cô nhỉ?
“Đúng thế. Tổng giám đốc nói cô hãyđến ngay phòng làm việc của ông ấy.”
Mạt Tiểu Kinh gật gật đầu, nhìn Hương Tranh rồi mới quay người bước đi. Ánh mắt Tiểu Kinh như muốn cảnh báo cô: Chuyến này nguy hiểm, hãy tự cứu lấy mình.
Nhìn Mạt Tiểu Kinh đi xa dần, Hương Tranh thấy vô cùng bất an.
Gần đây, nềnkinh tế suy thoái nên khắp nơi rộ lên tin đồn rằng công ty sẽ cắt giảmbiên chế. Ánh mắt đầy cảm thông của Mạt Tiểu Kinh… không phải là muốn ám chỉ cô… là người bị sa thải đấy chứ? Hương Tranh không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng đứng bật dậy, lao nhanh đếntrước phòng Tổng giám đốc, rồi dừng lại, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ sồi mát lạnh.
“Tổng giám đốc, tôi là HươngTranh.”
“Vào đi.”
Hương Tranh hít một hơi sâu, mở cửa. Một người đàn ông trung niên với mái tóc húi cua đang ngồi dựa lưng vào ghế da phía sau bànlàm việc đầy ắp hồ sơ, ngón trỏ của bàn tay trái gõ nhịp trên tay vịn ghế. Nghe thấy tiếngmở cửa, người đàn ông trungniên ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt như hai hạt đậu xanh thích thú nhìn cô từ đầu đến chân rồi dừng lại ở khuôn mặtđẹp của cô.
“Lại đây.”
“Vâng.”
Hương Tranh, cố kìm ý định bỏ chạy thoát thân,nuốt nước bọt, đóng cửa lại, bướcvề phía bàn làm việc, cúi đầu kính cẩn hỏi:
“Tổng giám đốc tìm tôi có việc ạ?”
“Tôi đã đọc báo cáo cô nộp hôm qua, làm tốt lắm.”
Người đàn ông trung niên đứng lên, nở nụ cười ma quái,đi vòng qua bàn làm việc, tiếnsát về phía cô.
Hừ! Không sa thải cô thật haysao? Hương Tranh đang băn khoăn thì đúng lúc đó, một đôi tay thô ráp đã đặt trên bàn tay thon dài mềm mại củacô.
Tên háo sắc đã hiệnnguyên hình. Tất cả các nhân viên nữ của công ty, chưa ai thoátkhỏi nanh vuốt của hắn,thậmchí cả nữ nhân viên dọn vệ sinh hắn cũng không tha. Mọingười đều rất phẫn nộ, nhưng thời buổi này tìm đượcviệc làm thật không dễ, để kiếm kế sinh nhai, không còncách nào khác là phải nhẫn nhịn hắn.Bản thân Hương Tranh cũng từng bị hắn ta cầm tay mấy lần. Mỗi lần như thế, cô đều tức giận đến mức muốn đập nát đôi bàn tay cầm thú ấy. Riêng lần này, cô có cảm giáckhông chịu đựng hơn được nữa, vậymà vẫn phải cố nhắc nhở bản thân: “Vì công việc, phải biết kiềm chế, gâysự với hắn chẳng ích gì”. Hít một hơi thật sâu, Hương Tranh lặng lẽ rút tay mình ra khỏi bàn tay hắn, cười nhã nhặn và nói với hắn:“Tổng giám đốc quá khen ạ”.
Người đàn ông trung niên nhìn hau háu vào đôi môi Hương Tranh. Bộ mặt đểu cáng của hắn giả bộ tử tế.
“Tôi định thăng chức cho em lên làm trợ lý Tổng giám đốc.Em nghĩ sao?”
Nói rồi, đôi bàn tay hắn từ từđặt lên hông cô.
Hương Tranh bị bất ngờ. Cô lập tức gạt tay hắn ra khỏi người cô, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng nhìn vào hắn, đồng thờilớn tiếng cảnhcáo: “Tổng giám đốc, xin hãycư xử đúngmực!”.
Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn phụctùng hắn tamãi được? Mỗi người đều có nguyên tắc hành xử của riêngmình. Nếu hắn dám làm điều gìquá đáng thì dù hắn có là Tổng giám đốc hay là vua đi chăng nữa,cô cũng quyết không nhịn nữa.
Lãogià háo sắc không hiểu được những gì Hương Tranh đang nghĩ. Hắn tiếp tục tiến đến trước mặt Hương Tranh,khuamôi múa mép:
“Mỗi tháng nhận một khoản tiền ít ỏi mà công việc vất vả như vậy, cực khổ lắm phải không?Chỉ cần em cùng với tôi… thì không phải nhọc nhằn mà lương tháng lên tới mười ngàn. Em thấy sao?”
Hắn ta bị hôi miệng. Mỗi khi hắn mở miệng là mùi hôi tỏa ra,nồng nặc bao quanh cô.
Thật không thể chịu nổi. Hương Tranh bừng bừng lửa giận. Côtát mạnh lên má trái của hắn, quát: “Đồ đê tiện!”. Nhưng chưa đầy hai giâ y sau, cảm giác đau nơi bàn tay khiến côthấy hối hận. Đáng lẽ cô phải tháo giày ra mà nện thật lực vào trán hắn, chứ không phải dùng tay như thế này.
Lão tổng giám đốc háo sắc không ngờ Hương Tranh phản ứng kịch liệt đến thế. Bị Hương Tranh dồn hết lực mà tát, lão phản ứng không kịp, loạng choạng lùi lạimột bước.
Đang lúc hoảng loạn, lại không cẩn thận, nên hắn bị trượt chân, ngã xõng xoài rađất.
Hương Tranh cũng bất ngờ mất một lúc mới bật cười “ha ha” trước cảnh lão già háo sắc bị ngã. Cô vui vẻ vỗ tay nói: “Ha ha! Trời giúp ta!”.Hắn ngẩng đầulên, nhìn cô trừng trừng. Dấu bàn tay cô còn in rõ trên mặt hắn. Đôi mắt hình hạt đậu xanh đầy vẻ giận dữ. Hắn hận là khôngthể xé cô ra thành trăm mảnh.
“Cô dám đối đầu với tôi!?” Hắn ta nghiến răng, cố gắng đứng lên.
Hương Tranh vẫn giữ vẻ kiên quyết.“Tôi không nhữngdám đánh vào mặt ông mà còn dám làm cho ông tuyệt giống, tuyệt nòi!”
Nói rồi, HươngTranh giơ chân đạp mạnh vàođáy quần lão già trước khi bước ra ngoài.
Hắn ôm lấy hạ bộ, cơ thể cuộn tròn lại như quả bóng, vật vã vì đau đớn, khuôn mặt khỉ trông càng khó coi hơn, miệngkhông ngừng rên rỉ: “Mẹ ơi! Chết tôi rồi!”.
HươngTranh vòng tay trước ngực, đầu ngẩng cao, giống như một nữ hoàng, khinh bỉ nhìn xuống hắn ta, tự hào hỏi: “Sao? Đến lúc này ông đã biết tôi dám làm gì hay chưa?”.
“Cô không muốn làm việc?...”Hắn giận dữ lắc đầu, trán đầm đìa mồ hôi, mặt nhăn nhó.
Hương Tranh đáp lại bằng giọng khinh bỉ: “Hừ! Làm việcvới loại người như ông chỉ tổ thêm bẩn người”.
“Cô… cô đừng có ngạo mạn. Sau này tôi sẽ tìm luật sư kiệncô vì tội tấn công tôi.”
Hương Tranh chốngnạnh, trừng mắt nhìn lão vẻ thách thức. “Ông cứ việc kiện đi. Đến lúc đó tôi cũng sẽ kiệnlạiông vì tội quấy rối tình dụcnữ nhân viên.”,Nói xong,cô quay người bỏ đi.
Điđược hai bước, cô vẫn cảmthấy bực tức, cúi đầu nhìn haibàn chân mình vẻ thương tiếc.Lão Tổng giám đốc háo sắc thìvẫn ôm hạ bộ, tru lên đau đớn như lợn bị chọc tiết.Tiếng tru ấy có lúc to đến độtưởng như có thể làm vỡ cả các cửa kính trong phòng làmviệc. Hương Tranh mỉm cười vẻ hài lòng, phẩy tay phủi những hạt bụi tưởng tượng, rạng rỡ bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc.
Cô vừa bước ra khỏi phòng hắn thì nhận ra chuyện động trời đã được loan truyền. Cácnhân viên khác nhìn đương sự đang đi ra là cô với nhữngánh mắt ngưỡng mộ. Có người còn quay về phía cô giơ ngóntay cái lên biểu lộsự khâm phục. Một lúc sau Hương Tranh mới hiểu ra nguyên nhân của những hành động kì lạ ấy. Tường cách âm của công ty này rất kém, từ phòngTổng giám đốcvọng ra âm thanh to như vậy, chắc chắn mọi người đều nghe thấy cuộccãi vã giữa họ. Thật không ngờ mọi người lại ủng hộ và ngưỡng mộ hành động đó của cô. Hương Tranh cũng có chútđắc ý.
Nhưng sự đắcý qua mau, nỗi thất vọng kéo đến. Hương Tranh cúi đầu, ôm hộp cát tông nhỏ đựng đồ dùng cá nhân vừa thu dọn ở văn phòng, buồn bã trở về nhà.
Hương Tranh biết rằng với côgái mới chỉ tốt nghiệp phổ thông như cô, rất khó để tìm một công việc tử tế. Nhớ lại, năm cô thi đại học, vì ham mênhững trò game trực tuyến, nên cô học hành chểnh mảng,điểm số giảm sút. Cuối cùng, cô thành cá không vượt qua vũ môn để hóa rồng. Sau khithi trượt đại học, Hương Tranh cầm tấm bằng tốt nghiệp phổ thông đi xin việc.Mất hơn bốn tháng, đi mòn mất mấy đôi giày, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của chị HươngĐình, qua muôn vàn gian khổ,cô mới được vào làm ở công ty này. Vậy mà vì một phút tứcgiận nhất thời, cô đã tự làm mất đi công việckhông dễ gì có được. Về nhàcô sẽ giải thích với chị gái như thế nào đây?Hương Tranh càng nghĩcàng thấy đau đầu, không thểkiềm được tiếng hét: “A!!! Điênquá đi!!!”.
Tiếng hét ấy làm con chó vàng to lớn đang gặm xươngcạnh thùng rác bên đường cũng phải giật mình sợ hãi. Sau đó, nó giận dữ ngẩng đầu nhìn Hương Tranh trừngtrừng rồi tức tối lắc cái đầu phủ đầy rác và nước thải đểnhững thứ đó bắn tung tóe vào người cô như sự trừng phạt kẻ gây rối.Đến lượt Hương Tranh bị bất ngờ, chỉcòn biết tức tối la lênmấy tiếng: “Ối!ối”.
Con chó làm Hương Tranh càng thêm giận dữ.
“Trời ơi! Không phải ngay cả những con chó bên đường cũng muốn bắt nạt tôi đấy chứ?” Hương Tranh vừa trừng mắt nhìn con chó vừa kêu la.
Con chó vàng cũng không chịu kém cạnh, nó quay đầu về phía cô, đáp trả bằng mộttràng sủa ầm ĩ.
Hương Tranh tức giận đá vào cái thùng rác bằng sắt bên cạnh con chó vàng mấy cái. Âm thanh lớn phát ra, conchó vàng sợ hãi nhảy lên mấy bước.
“Hừ! Đáng đời! Ai bảo mi dám sủa ta.” Hương Tranh đắc thắng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo mắng con chó.
Nhưng ngay sau đó, cô mở tomắt, nhìn chằm chằm mà vẫn không dám tin là con chó vàngđang lao về phía mình với đầy vẻ giận dữ. Cô kinh sợ hét lên và quay người bỏ chạy.
Con chó vàng đuổi theo sau và rõ ràng là nó không có ý định buông tha cô, thậm chí còn đuổi theo rấthăng.
Chạy được chừng mười phút, Hương Tranh có cảm giác chân mình bị tê liệt, đôi giày cũng đã bị văng đâu mất.
Đằngsau cô, con chó vẫn đuổi theo. Hương Tranh quayđầu nhìn lại, con chó điên chỉcòn cách cô chưa đầy một mét.Muộn rồi, mặt cô như muốn khóc. Cô cố gắng chạy thật nhanh nhưng đôi chân nặng như đeo đá không chịu nghe lời. Bàn chân cô bị cát sỏi làmcho trầy xước, càng chạy càng thấy đau rát.
Đúng lúc Hương Tranh đang tuyệt vọng vì ý nghĩ cô không thể thoát khỏi số phận bị một con chó điên đuổi theo cắn thì đôi mắt tinh tường của cô bỗng phát hiện ra một chàng trai đang từ conngõ nhỏ phía trước mặt đi ra.
Mắt cô sáng lên, đầu nhẹ hẳnđi bởi ý tưởng mới nảy ra. Côbiết làm như thế này là có lỗivới anh chàng ấy nhưng đâylà cơ may cuối cùng của cô, cô đã sức cùng lực kiệt rồi, không thể cố thêm được nữa.
“Đây không phải là hại người, mà là tự cứu mình. XinThượng đế tha tội!” Hương Tranh trấn an mình. Rồi cô cố dồn chút sức lực còn lại, lao về phía chàng trai.Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi, cô vừa kịp xoay người thì những chiếc răng của con chó vàng tìm đến người anh chàng kia.
Anh chàng bị Hương Tranh chọn làm vật thế mạng ấy tên là SởTrung Thiên. Anh ta vừa từ văn phòng thám tử đira, trong tay còn cầm bằng chứngngoại tình của bạn gái, tâm trạng nặng nề nên muốn đi bộmột lúc.
Cuối con đường lớn chia thành hai nhánh, nhánh chínhtuy rộng hơn nhưng lại cách xa bãi đậuxe ô tô, nhánh phụ tuy nhỏ hẹp nhưng chỉ điđến cuối đường hầm là tới bãi đậu xe ngay.
Sở Trung Thiên do dự giây lát rồi kiên quyết lựa chọn con đường nhỏ. Đường tuy hẹp nhưng rất sạch sẽ. Trênđoạn đườngdài chỉ có anh vàmột cô gái dáng người hơi đậm.
Tiến lại gần hơn, anh nhận racô gái đó có thân hình đầy đặn, dung mạo xinh đẹp, nhưng nét mặt hoảng loạn đang cố chạy về phía anh. Gióthổi làm mái tóc khẽ tung bay, trông càng cuốn hút. SởTrung Thiên chú ý đến đôi chân trần của cô. Chân trái có một vết thương nhỏ đang dầntấy đỏ.
Anh dừng chân, định bụng hỏi xem cô cócần giúp gì không thì chỉ thấymắt cô gái sáng lên và rồi, cô như một đầu máy xe lửa lao về phía anh.
Sở Trung Thiên thấy có chút khó hiểu, đang cố gắng nghĩxemrút cuộc cô gái ấy muốn làm gì, khi nhìn thấy con chó vàngto lớn hung hãn đuổi theo cô gái, anh mới dần đoán được chuyện gì đang diễn ra, chỉ tiếc là quá muộn mất rồi…